Trong thiên nhiên mọi vật phải được nương nhờ qua lại ẫn nhau, như ánh sáng nhờ vấy thi mới thể hiện được chính mình, vật phải hờ ánh sáng thì mới được nhận diện.
– Chính yếu và thứ yếu luôn cần có nhau, chính là đối với phụ, phụ là đối với chính, chính là phụ, mà phụ là chính tùy theo từng thời điểm để nhận diện.
– không có vai phụ thì không có vai chính.
+ Trong phạm vi gia đình.
– Lúc còn nhở, cha mẹ là vai chính, con là vai phụ.
– Lúc cha mẹ già, con vai chính, ba mẹ vai phụ.
Cha mẹ con cái mang Đạo Lữ cho nhau
+ Trong phạm vi vợ chồng.
– Vợ giúp chồng
– Chống giúp vợ
Vợ chồng cũng mang Đạo Lữ cho nhau.
– Địa cầu là cai chính của muôn loài mà nó cưu mang. Nhưng trong Thái Dương Hệ nó là viên chức phụ tá cưu mang sự sống.
Thực sự tất cả điều phụ thuộc lẫn nhau, lúc thì vai chính, lúc vai phụ.
Chính phụ lẫn lộn cùng lúc chung cùng, không cần đợi mắt thấy tai nghe mới tin.
Nói chung, vai chính thì ít, vai phụ thì nhiều
– Không có Đạo Lữ, thì sẽ không có Âm phò Dương trợ. Tất cả Vũ Trụ, vô hữu chỉ là vai phụ trên sân khấu dịch biến. Đó là Đạo Lữ.
Nhà vằn Anh, William Shakespeare có nói: “Thế giới là sân khấu, còn tất cả đàn ông và phụ nữ là diễn viên”.
Nếu cuộc đời la một sân khấu thì chúng ta là nhưng xdieenx viên. Vậy thì tình thân, tình bạn, tình yêu chính là ánh đèn sân khấu. Nó soi rọi vào tâm hồn để chúng ta sống tốt hơn, làm cho diễn xuất chunsgta thêm tinh tế và cách đối nhân xử thế đẹp hơn.
– Các vệ tinh quay quanh là lữ khách bên ngoài.
– Các loài cây, sinh vật sống ký sinh, nương nhờ, giun sán..
– Côn người là gã lữ khách tạm trú trên Trái Đất, là lữ khách đi qua Mặt Trời là lữ khách của khoảng không Vũ Trụ.
– Mọi vật điều có vai chính và vai phụ tùy vào thời điểm, như A là công nhân là vai phụ của một công ty, nhưng anh là vai chính của gia đình.
– Mọi vât phải nương tựa vào nhau theo lý của Lữ đúng không?